Đa phần sinh viên biết mình có thai sẽ chọn cách bỏ, nhưng một số khác đã dám vượt qua định kiến, ruồng rẫy để giữ lại giọt máu của mình.

Minh Anh sinh năm 1991, hiện là sinh viên năm cuối một trường đại học ở Đống Đa, Hà Nội luôn được bạn bè chào đón với ánh mắt đầy khâm phục. Những người chơi thân, thậm chí chỉ quen biết đều nhận xét: “Bạn ấy mạnh mẽ, tự tin lắm. Dám nuôi con một mình khi đang là sinh viên”.

Bề ngoài, Minh Anh là một cô gái sôi nổi, lạc quan. Nhìn em da trắng, chân dài, bụng phẳng, mái tóc óng ả như diễn viên, sẽ chẳng ai nghĩ em đã là bà mẹ một con. Nhưng đằng sau vẻ ngoài tự tin này là một cô nữ sinh đã và đang trải qua giai đoạn vô cùng khó khăn do một lần lầm lỡ.

Minh Anh kể, em và bạn trai bằng tuổi, cùng quê Nghệ An. Hai người là mối tình đầu của nhau, từng có quãng thời gian rất ngọt ngào. Rồi chuyện gì đến cũng đến, Minh Anh mang thai khi đang là sinh viên năm 3. Không giống người khác, em không lo lắng, sợ sệt hay xấu hổ.

“Quãng thời gian vừa biết mình mang thai, chưa nói với bố mẹ bạn ấy thì em và bạn rất hạnh phúc. Hai đứa chăm cho em bé, nói chuyện tương lai, còn nghĩ là sẽ đi Hạ Long chụp ảnh cưới”, Minh Anh tâm sự.

Cô gái không thể hình dung sẽ bị gia đình nhà trai phản đối bởi bố mẹ cậu bạn này cũng rất khó khăn mới có con, cậu người yêu là thành quả thụ tinh nhân tạo sau 15 năm hiếm muộn. Song sự phản đối đã xảy ra. “Nhà bạn ấy là quan chức ở huyện, sợ ảnh hưởng đến quyền lực, còn bảo do em sinh con gái, nếu con trai họ sẽ nhận. Em chưa từng sợ ai nhưng em sợ bố mẹ bạn ấy lắm. Người ngoài khó mà hiểu họ đã sỉ nhục em thế nào”, Minh Anh không kìm được cái rùng mình.

Trước thái độ gay gắt của nhà trai, lúc cái thai được 4,5 tháng tuổi, Minh Anh quyết định cắt đứt mọi liên hệ. Tuy nhiên, hành trình làm bà mẹ đơn thân của cô sinh viên không dễ dàng như ban đầu em tưởng.

Bố mẹ em là người buôn bán nhỏ, kinh tế không khá giả nhưng đủ nuôi 4 chị em đi học. Minh Anh là con cả trong nhà nên khi biết chuyện này, bố mẹ cô rất sốc. “Từ ngày sinh con đến nay em chưa về nhà ở Nghệ An, phải sinh con ở quê ngoại Hà Tĩnh. Cũng chỉ có mẹ chăm sóc em, còn bố đến giờ vẫn giận. Làm sao mà trách bố được khi em là con cả, là niềm hy vọng của bố cho các em noi theo”, Minh Anh sụt sùi.

Do chuẩn bị tâm lý tốt nên Minh Anh sinh con tự nhiên, bác sĩ nhận định em là trường hợp hiếm sinh con khá dễ. Giữa tháng 9 sinh con, cuối tháng 10 Minh Anh đã đi học lại. Em đăng ký nhiều tín chỉ để học hết chương trình, ra trường cùng các bạn. Vừa đi học, em vừa chăm con.

“Lúc em lên lớp có em trai trông hộ, cho bé ăn sữa ngoài. Em ở nhà bé mới được bú. Mẹ luôn thương em, dù không ở bên vẫn gửi tiền đều để em chăm bé. Các bạn ngày nào cũng đến nấu cơm, dọn nhà, giặt đồ và đưa mẹ con em đi dạo. Mợ cũng hay xuống chăm mẹ con em nữa. Nhờ có mọi người mà mẹ con em rất khỏe mạnh, bé ngoan, trộm vía bụ bẫm lắm”, bà mẹ sinh viên cười nói.

Sau Tết, Minh Anh cho em bé lên ở nhà một người quen, cuối tuần nghỉ học về với con. Hiện tại, cô vẫn chăm chỉ lên giảng đường học những môn cuối cùng. Ngoài giờ đi học, cô cũng kiếm việc làm thêm để có thêm kinh phí chăm con. “Em đã trót dại một lần khiến con bất hạnh. Giờ chỉ có nước học, ra trường và xin được một công việc tốt để bù đắp lại phần nào cho con và xin bố em sẽ tha thứ”, ánh mắt Minh Anh rạng ngời.

Trong câu chuyện của mình, cô gái trẻ vẫn nhắc tới tên bố của con mình một cách quen thuộc, thân thương, dù cho cả năm nay cô không hề nhận được liên lạc từ phía họ. Minh Anh thừa nhận vẫn còn yêu người bạn đó lắm nhưng em sẽ cố quên.

Trong một buổi chiều Hà Nội trở gió, Thu, sinh viên năm thứ 3 một trường đại học ở Thanh Xuân mặc chiếc áo mỏng manh hòa vào dòng sinh viên ùa ra cổng trường. Em nổi bật với khuôn mặt sáng, đôi mắt tinh anh. Ít ai biết cô sinh viên trẻ măng này đã là mẹ của cậu con trai 10 tháng tuổi, có một kết thúc đẹp là được gia đình hai bên chấp nhận cho kết hôn, chồng yêu thương hai mẹ con, còn cô tiếp tục việc học. Nhưng quãng thời gian lúc mới mang bầu, Thu cũng trải qua những giai đoạn đau khổ.

Thu tâm sự cô không hề biết mình có bầu cho tới khi cái thai được 4,5 tháng. Lúc báo tin này với bạn trai, Thu không khóc lóc, không đòi hỏi, mà để cậu tự quyết định. Thời gian đầu hai người tự lo cho cái thai trong bụng, nhưng chi phí quá sức với cặp sinh viên trẻ người non dạ.

“Em là sinh viên, hoàn cảnh gia đình khó khăn. Từ ngày đi đại học em tự mình làm thêm, không xin bố mẹ đồng nào. Nay em mang bầu 7 tháng, sắp đến ngày sinh rồi mà không có khả năng chuẩn bị đồ bầu và đồ sơ sinh cho con. Em biết mọi người giận hơn là thương nhưng vẫn xin các chị giúp đỡ, có đồ bầu, đồ sơ sinh nào không dùng nữa cho em xin”, Thu chia sẻ trên một diễn đàn.

Ngay sau đó rất nhiều thành viên đã phản hồi. Người trách, giận thì ít, đồng cảm và khâm phục thì nhiều. Nhờ những lời động viên trên, Thu và bạn trai tự tin hơn. Hai người nói với gia đình nhà nội và chờ sự “phán quyết”.”Anh ấy là con trưởng, trưởng họ, trưởng tộc, lại là con trai duy nhất nên biết tin này ai cũng sốc. Em cũng sợ không dám cho bạn bè, bố mẹ biết. Rồi bố mẹ em cũng biết, ngày nào cũng gọi điện mắng khiến em sợ tới mức cứ nghe thấy chuông điện thoại là run cầm cập”, Thu nhớ lại.

Đến khi cái thai được 7 tháng, Thu và bạn trai đi đăng ký kết hôn rồi làm một bữa cơm ra mắt hai họ. Giờ chồng cô đang bên Hàn Quốc đi học, còn Thu cố gắng theo kịp chương trình học lỡ dở do sinh con. Con trai Thu đã được 10 tháng tuổi, em bé ở cùng ông bà nội tại Hải Dương.

“Chồng em rất thương mẹ con em. Ông bà cũng rất chăm cháu. Tuần một lần em về với con nhưng cứ nghĩ con còn nhỏ đã phải xa mẹ, em lại đau. Nhiều lúc nhớ con, thương con, em chỉ biết khóc”, Thu hoe đỏ mắt.

Đến nay, Thu vẫn cảm thấy có lỗi với gia đình nội ngoại, với con mình vì đã sinh con khi còn đi học, chưa có sự chuẩn bị chu đáo, cũng chưa kịp báo đáp cha mẹ. “Dù vậy em vẫn cảm thấy may mắn vì trước sau kiên định giữ em bé lại. Em sẽ không thể tưởng tượng được nếu bỏ em bé đi, phần đời sau này của em sẽ thế nào. Có thể em giàu sang, có địa vị song tâm hồn không bao giờ thanh thản”, cô nói.

* Tên nhân vật đã thay đổi.

Tham Vấn Tâm Lý